Ngược đường
Khói bụi
Có những khoảnh khắc, lạnh ớn xương gà
Chỉ là bản thân chưa đủ cam lòng từ bỏ
Đắn đo, trầm tư như một người trưởng thành
Rồi lại hất cằm lên cắt nốt trái táo đang cắn dở
Vẫn là câu hỏi cũ
Vẫn là trang giấy đó
Chỉ là
Phía trước
Là đỉnh núi hay là vực thẳm
Là sự trầm tư hay chỉ là một cơn say nhất thời
Giữa muôn trùng mây
Giống như ánh lửa hồng của năm nào vẫy gọi
Sực tỉnh trong cơn mê dài
Chỉ tiếc mùa đông năm nay
Không còn mãi
Máu nóng và khói bụi
Đã giăng dài
trên đôi vai mỏng manh
Chưa một lần run lên
Bản nhạc piano lặng sóng
Nhẹ nhàng
Như chút hơi ấm còn sót lại
Mông lung
Bình tâm chưa đủ
Sóng dậy trong lòng
Tỉnh giấc đi
Đến lúc phải mạnh mẽ rồi